• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thơ Bùi Minh Quốc

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ Bùi Minh Quốc


    .



    ----------------------------

    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.
    Similar Threads
  • #2

    .

    Không đề III

    Em nói sao? Đời trễ muộn rồi sao?
    Nhưng mắt em… những gì chan chứa vậy
    Như em vẫn là em của ngày xưa ấy
    Của bao nhiêu xao xuyến thủa ban đầu

    Như hai tâm hồn sinh ra cho nhau
    Bàn chân cứ vô tình trên dấu chân đặt bước
    Sau nỗi truân chuyên cùng cực
    Một khoảng diệu kỳ không mất vẫn chờ nhau

    Anh lao tới em. Xao xác gió sông Hàn
    Chuyến phà đầy, ai ngóng đợi ai sang
    Anh những muốn vút mình qua trời thẳm
    Để thấy mặt em hiền như một thoáng trăng non

    Anh cứ thế chẳng bao giờ khác được
    Hỡi số phận ta ơi xin chớ đánh lừa
    Anh cứ lao tới em mặc những làn gió ngược
    Có lẽ nào lại gặp đắng cay xưa?

    Anh lao tới em như một kẻ lữ hành sau chặng đường dài phiêu lạc
    Bỗng thấy lại ánh đèn ngôi nhà thủa ấu thơ
    Anh lao vội về, và diệu kỳ thay anh đã gặp
    Bên ngọn đèn kia ngôi nhà nhỏ, em chờ…

    .
    ----------------------------

    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

    Comment

    • #3



      Hương tường vi

      Tôi bước ra khỏi nhà
      Hương tường vi ngào ngạt
      Hai cớm rà theo sát
      Hương tường vi lan xa

      Hai cớm gằm mặt lạnh
      Kèm hai bên lối mòn
      Hương tường vi ương ngạnh
      Vẫn thơm cùng núi non

      Cám ơn tường vi nhé
      Em nuôi nấng hồn ta
      Giữa thời quân đồ tể
      Đang dằn cổ thơ ca

      1997

      ----------------------------

      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

      Comment

      • #4

        Năm 1961, nhà thơ Bùi Minh Quốc và nhà văn Dương Thị Xuân Quý quen nhau và yêu nhau. Năm 1966, hai người cưới nhau. Năm 1967, nhà thơ Bùi Minh Quốc xung phong vào chiến trường miền Nam, công tác tại Ban Văn nghệ Khu V, nổi tiếng với tập thơ “Mảnh đất nuôi ta thành dũng sĩ” với bút danh Dương Hương Ly. Tháng 4-1968, nhà văn - nhà báo Dương Thị Xuân Quý cũng xung phong vào chiến trường miền Nam, công tác cùng cơ quan với nhà thơ Bùi Minh Quốc. Đầu năm 1969, Dương Thị Xuân Quý về Duy Xuyên sống, chiến đấu cùng anh em du kích địa phương để tìm hiểu thực tế viết văn. Ngày 8-3-1969, chị đã anh dũng hy sinh trong một trận chống càn, khi tuổi đời mới vừa 28.


        Bùi Minh Quốc viết bài thơ này cho người bạn đời của mình là nhà thơ-liệt sĩ Dương Thị Xuân Quý.


        Bài thơ về hạnh phúc

        I
        Thôi em nằm lại
        Với đất lành Duy Xuyên
        Trên mồ em có mùa xuân ở mãi
        Trời chiến trường vẫn một sắc xanh nguyên.

        Trời chiến trưòng không một phút bình yên
        Súng nổ gấp. Anh lên đường đuổi giặc
        Lấy nỗi đau vô cùng làm sức mạnh vô biên
        Bước truy kích đạp trăm rào gai sắc
        Ôi mũi lê này hôm nay sao sáng quắc
        Anh mất em như mất nửa cuộc đời
        Nỗi đau anh không thể nói bằng lời
        Một ngọn lửa thâm trầm âm ỉ cháy
        Những viên đạn quân thù bắn em, trong lòng anh sâu xoáy
        Anh bàng hoàng như ngỡ trái tim rơi
        Như bỗng tắt vầng mặt trời hạnh phúc.
        Nhưng em ạ, giây phút này chính lúc
        Anh thấy lòng anh tỉnh táo lạ thường
        Nhằm thẳng quân thù, mắt không giọt lệ vương
        Anh nổ súng.

        II
        Hạnh phúc là gì? Bao lần ta lúng túng
        Hỏi nhau hoài mà nghĩ mãi vẫn chưa ra
        Cho đến ngày cất bước đi xa
        Miền Nam gọi, hai chúng mình có mặt.

        Nhớ chăng em, cái mùa mưa đói quay đói quắt
        Mỗi bữa chia nhau nửa bát măng rừng
        Em xanh gầy, gùi sắn nặng trên lưng
        Môi tái ngắt, mái tóc mềm đẫm ướt
        Bao giốc cao em cần cù đã vượt
        Và mỗi lần ngồi nghỉ, em nhìn anh
        Em nói tới tương lai tươi thắm ngọt lành
        Em nói tới những điều em định viết
        Giữa hai cơn đau em ngồi ghi chép
        Con sông Giàng gầm réo miên man
        Nước lũ về... Trang giấy nhỏ mưa chan
        Em vẫn viết: lòng dạt dào cảm xúc.

        Và em gọi đó là hạnh phúc...

        Nhớ chăng em, ngày mở màn chiến dịch Đông Xuân
        Em lên đường phơi phới bước chân
        B.52 bom nghìn tấn dội
        Kìa dáng em băng rường bước vội
        Vẫn nụ cười tươi tắn ấy trên môi.
        Thôn 6 Bình Dương bãi cát sóng dồi
        Nắng long lanh trong mắt người bám biển
        Giặc mới lui càn khi em vừa đến
        Bà mẹ già kể chuyện chặn xe tăng
        Quanh những bờ dương bị giặc san bằng
        Đã lại mở những chiến hào gai góc
        Những em bé, dưới mưa bom, vẫn đi làm đi học
        Những vồng khoai ruộng lúa vẫn xanh tràn
        Trong một góc vườn cháy khét lửa Na-pan
        Em sửng sốt gặp một nhành hoa cúc.

        Và em gọi đó là hạnh phúc...

        Như chồi biếc gặp mưa xuân, như chim én say trời
        Em mải mê, đi giữa bao người
        Xuyên Thọ, Xuyên Châu, Xuyên Hòa, Xuyên Phú...
        Những mảnh đất anh hùng quyến rũ
        Phút giây đầu đã ràng buộc đời em
        Như tự lọt lòng từng biết mấy thân quen
        Em nhỏ giao liên, mẹ hiền trụ bám
        Cô du kích dịu dàng dũng cảm
        Sông Thu Bồn hằng xao động tâm tư
        Có tiếng hò như thực như hư
        Em đã đến, tắm mình trong sóng nước
        Sông kể em nghe chuyện đôi bờ thủa trước
        Em mở mắt nhìn kinh ngạc những làng thôn
        Và kêu lên khi đượ thấy cội nguồn
        Mỗi sự tích trên đất này thắng Mỹ.
        Em đã gặp bao anh hùng dũng sĩ
        Đã cùng họ xẻ chia
        Cọng rau lang bên miệng hố bom đìa
        Phút căng thẳng khi vòng vây giặc siết
        Nỗi thống khổ ngút ngàn không kể hết
        Của một thời nô lệ đau thương
        Em lớn lên bên họ can trường
        Giữa bom gào đạn réo
        Em đã thấy những tâm hồn tuyệt vời trong trẻo
        Những con người như ánh sáng lung linh
        Mỗi đêm ra đi giản dị hiến mình
        Để làm nên buổi mai đầy nắng
        Em bối rối, em sững sờ đứng lặng
        Vẻ đẹp này em chưa biết đặt tên
        Thức dậy bao điều mới mẻ trong em
        Nơi ngọn bút nghe cuộc đời thôi thúc.

        Và em gọi đó là hạnh phúc...

        III
        Em ra đi chẳng để lại gì
        Ngoài ánh mắt cười lấp lánh sau hàng mi
        Và anh biết khi bất thần trúng đạn
        Em đã ra đi với mắt cười thanh thản
        Bởi được góp mình làm ánh sáng ban mai
        Bởi biết mình có mặt ở tương lai.
        Anh sẽ sống đẹp những ngày em chưa kịp sống
        Sẽ yêu trọn những gì em chưa kịp yêu
        Em trong anh là mùa xuân náo động
        Từ phút này càng rực rỡ bao nhiêu.
        ----------------------------

        Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

        Comment

        • #5

          Lại đụng hàng roài bác Co-FBi oai. Nhà thơ Bùi Minh Quốc và Bài thơ về Hạnh phúc chính là nguyên nhân đầu tiên dẫn em tới thi ca đó bác.


          HỒNG DẠI CỦA MUÔN ĐỜI

          Bùi Minh Quốc


          Hồng dại bên rào lặng nở
          Con đường vô tận một mình đi
          Chợt bước phong trần bỡ ngỡ
          Hồng dại bên rào ngào ngạt niềm chi


          Mải mê con đường vô tận
          Hồng dại bên rào thoắt đã xa xăm
          Day dứt hương nồng số phận
          Cho hồn mình giăng mắc với nghìn năm
          "ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO BẠN
          HÃY TỰ HỎI BẠN ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC"

          Comment

          • #6



            Comment

            • #7

              Chử viết của chị UKH đẹp quá hí ! ( Đẹp gần nét chử của Mít )

              Ngày Mít đi Mỹ, cô bạn trong lớp cứ nằng nặc chỉ đòi xin tập thơ chép tay và cuốn lưu bút của Mít để làm... kỷ niện.

              Bây giờ cũng thấy lo lo ( Vì cô ta nhà có tiệm bán bánh mì , không khéo bây chừ nó đem cuốn tập " một thời để yêu... " của Mít đi gói bánh mì bán cho khách...)
              Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

              Comment

              • #8

                ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi M Mít Đặc View Post
                Chử viết của chị UKH đẹp quá hí ! ( Đẹp gần nét chử của Mít )

                Ngày Mít đi Mỹ, cô bạn trong lớp cứ nằng nặc chỉ đòi xin tập thơ chép tay và cuốn lưu bút của Mít để làm... kỷ niện.

                Bây giờ cũng thấy lo lo ( Vì cô ta nhà có tiệm bán bánh mì , không khéo bây chừ nó đem cuốn tập " một thời để yêu... " của Mít đi gói bánh mì bán cho khách...)

                Cám ơn cho lời khen. Hihihi...Ai khen thì khoái chứ Mít Mờ Mịt mờ khen là coi chừng bị đá giò lái hồi nào hỏng biết nữa àh!

                Cô ấy lấy thơ một thời để yêu của Mít Mờ Mịt đi gói bánh mì cũng còn đỡ nha..
                .Ai lại nỡ lòng nào thế nhỉ!

                Đờn ông, con trai mờ làm thơ thì hơi có cá tính uỷ mị ấy nhé. Thường thì sẽ đi ngành mỹ thuật, nghệ thuật, báo chí hoặc nghề giáo chứ không đi ngành kỹ thuật được. Đúng không? Nếu vậy thì đối tượng nữ của Mít Mờ Mịt phải mạnh mẽ hơn Mít Mờ Mịt rùi. Chúc Mít Mờ Mịt tìm đúng người để mãi mãi hạnh phúc nhé. Xong rùi một quẻ bói, trả công đi chứ.
                Đừng đá giò lái à nhe.

                Comment

                • #9

                  Chiêu "khảo cổ" này của bác Uất lạ nha. hjhjhj. Tớ cũng a dua phát , chữ tớ xấu , ai cười hở mười ... ngón chân.

                  "ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO BẠN
                  HÃY TỰ HỎI BẠN ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC"

                  Comment

                  • #10

                    ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Ngocanh.online View Post
                    Lại đụng hàng roài bác Co-FBi oai. Nhà thơ Bùi Minh Quốc và Bài thơ về Hạnh phúc chính là nguyên nhân đầu tiên dẫn em tới thi ca đó bác.


                    HỒNG DẠI CỦA MUÔN ĐỜI

                    Bùi Minh Quốc


                    Hồng dại bên rào lặng nở
                    Con đường vô tận một mình đi
                    Chợt bước phong trần bỡ ngỡ
                    Hồng dại bên rào ngào ngạt niềm chi


                    Mải mê con đường vô tận
                    Hồng dại bên rào thoắt đã xa xăm
                    Day dứt hương nồng số phận
                    Cho hồn mình giăng mắc với nghìn năm

                    ( California wild rose )



                    Cuộc đời vẫn đẹp sao
                    - Nhạc : Phan Huỳnh Điểu
                    - Thơ : Dương Hương Ly ( Bùi Minh Quốc )


                    Ngocanh ui , bác có trí nhớ tuyệt vời đấy nhá , bài này hát hay nhất là cô Vũ Dậu ( Mẹ của Ngọc Châu và Khánh Linh ) đúng ko...Hành khúc ngày và đêm nữa... Vũ Dậu rất đẹp...

                    ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Ngocanh.online View Post
                    Chiêu "khảo cổ" này của bác Uất lạ nha. hjhjhj. Tớ cũng a dua phát , chữ tớ xấu , ai cười hở mười ... ngón chân.


                    UKH có chiêu " khảo cổ " thật tuyệt vời - làm sống lại hình ảnh quá khứ thân thương nhất của mỗi người trong chúng ta ... He he he coi chừng bác mà bắt chước thì CLL ngập đầy sách báo cũ pre 75 đấy...
                    Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 30-10-2010, 11:08 PM.
                    ----------------------------

                    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                    Comment

                    • #11



                      ĐÀ LẠT XUÂN


                      Cho Hiền



                      Em đấy ư, lưng trời hương sắc quyện
                      Ươm trọn đời anh nào vực nào đồi
                      Muôn ngón tay mơ trên vùng cỏ mịn
                      Mimoza thảng thốt nở hoa rồi


                      Chú ngựa non trưa hoang choàng nệm tía
                      Cất vó vờn thoang thoảng nước non thơm
                      Ơi thiếu nữ ôm bờm tung chín vía
                      Thả hồn lìa qua phía gió mơn mơn


                      Mặt trời ủ dưới chân rừng nưng nức
                      Sương thì thầm giun dế chợt im hơi
                      Xuân chín mựng dậy núi đồi nhưng nhức
                      Đoá sao ngời phưng phức dáng kiêu lơi.



                      Bui Minh Quoc
                      Đã chỉnh sửa bởi Ngocanh.online; 05-11-2010, 08:52 PM.
                      "ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO BẠN
                      HÃY TỰ HỎI BẠN ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC"

                      Comment

                      • #12

                        ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Ngocanh.online View Post

                        ĐÀ LẠT XUÂN

                        Cho Hiền



                        Em đấy ư, lưng trời hương sắc quyện
                        Ươm trọn đời anh nào vực nào đồi
                        Muôn ngón tay mơ trên vùng cỏ mịn
                        Mimoza thảng thốt nở hoa rồi


                        Chú ngựa non trưa hoang choàng nệm tía
                        Cất vó vờn thoang thoảng nước non thơm
                        Ơi thiếu nữ ôm bờm tung chín vía
                        Thả hồn lìa qua phía gió mơn mơn


                        Mặt trời ủ dưới chân rừng nưng nức
                        Sương thì thầm giun dế chợt im hơi
                        Xuân chín mựng dậy núi đồi nhưng nhức
                        Đoá sao ngời phưng phức dáng kiêu lơi.

                        MIỀN BÌNH YÊN đã bình yên lại chưa Ngocanh...Sao thế...

                        Đà lạt xứ ngàn hoa , gửi cả nhà và nhất là cô bé của Dalat năm xưa - ...




                        Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 22-09-2011, 10:43 PM.
                        ----------------------------

                        Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                        Comment

                        • #13

                          ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi CONHAKO View Post

                          ( California wild rose )

                          UKH có chiêu " khảo cổ " thật tuyệt vời - làm sống lại hình ảnh quá khứ thân thương nhất của mỗi người trong chúng ta ... He he he coi chừng bác mà bắt chước thì CLL ngập đầy sách báo cũ pre 75 đấy...
                          Bức tranh thơ này đẹp quá. Nếu để chỗ khác thì người ta tưởng tác giả là "Bất Mặc Quần"

                          CO cứ đem sách báo pre-75 lên đây đi để mọi người thưởng thức những lời văn thơ học trò thời trước . Không thể tưởng tượng được thế hệ đi trước mình có lãng mạn giống mình không nhỉ?

                          Comment

                          • #14

                            ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Ngocanh.online View Post
                            Chiêu "khảo cổ" này của bác Uất lạ nha. hjhjhj. Tớ cũng a dua phát , chữ tớ xấu , ai cười hở mười ... ngón chân.

                            Giấy ngoài Bắc khác giấy trong Nam Ngọc Anh nhỉ. Không có kẻ ô li. Chữ NA như vậy là đẹp lắm rồi, con trai viết như thế là đẹp rồi. Hèn gì NA học về kỹ thuật. Nét chữ rõ ràng phóng khoáng.

                            Comment

                            • #15

                              Bài thơ tháng tám - Bùi Minh Quốc

                              Bài thơ tháng tám


                              Các anh - những người Tháng Tám
                              Các anh đâu rồi, mệt mỏi rồi chăng ?
                              Các anh nghĩ gì sau nếp nhăn vầng trán
                              "Thế sự du du…" (*) Thật giả nhập nhằng...


                              Có lẽ nào ?
                              Có lẽ nào ?
                              Lịch sử
                              Lại như con thò lò trong ván bài quỉ dữ
                              Máu Nhân Dân tuôn chảy đúc ngai vàng
                              Bạo chúa ngồi lem lẻm tụng Nhân Dân ?


                              Ơi em gái Trường Sơn mười tám tuổi
                              Cùng đồng đội đêm nao truy điệu sống cho mình
                              Và cứ thế dấn thân vào lửa dội
                              Em nghĩ gì sau cặp mắt kiên trinh ?


                              Em nghĩ tới tương lai tươi thắm ngọt lành
                              Tương lai ấy bây giờ tôi sống dở
                              Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa
                              Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi


                              Tôi bước đi trên đất nước nghẹn lời
                              Các anh đâu rồi, những người Tháng Tám
                              Chẳng lẽ khoanh tay nhìn tấn trò bội phản
                              Dân tộc này bị vỡ nợ Tự Do


                              Dân tộc từng sống chết chẳng so đo
                              Quyết không làm nô lệ
                              Sao hôm nay Người đành cam chịu thế
                              Mặc thân phận mình dưới ách tà gian ?


                              "Việt Nam bao năm ròng rên xiết lầm than"
                              Câu hát cũ lòng tôi rỉ máu
                              Kìa em gái Trường Sơn hiện hồn về nhìn tôi đau đáu
                              Tháng Tám ơi Tháng Tám nước non mình !



                              Tôi lại đi lầm lũi cuộc hành trình
                              Chỉ có thơ thôi
                              THƠ
                              với cường quyền
                              đối mặt
                              Sống trong tôi là triệu người đã khuất
                              Đang thét đòi món nợ
                              TỰ DO !


                              Đà Lạt 19.8.1994
                              B.M.Q

                              __________________
                              (*) Trong câu thơ Đặng Dung thời Hậu Trần: "Thế sự du du nại lão hà" (Việc đời dằng dặc, ngặt nỗi mình đã già)
                              ----------------------------

                              Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom