• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Yêu Nhau Lắm, Cắn Nhau Đau!

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Yêu Nhau Lắm, Cắn Nhau Đau!

    Yêu Nhau Lắm, Cắn Nhau Đau!
    Chu Tất Tiến


    Có một điều đáng ngạc nhiên mà thống kê ở Mỹ cho thấy trong một trăm truờng hợp “yêu nhau lắm, cắn nhau đau” thì có tới 40% vụ là do các bà, các mợ, các chị.. cắn người yêu cuả mình đau đến nỗi người được yêu phải kêu cảnh sát tới cứu. Còn lại là 60% các ông đã nhầm vợ mình với cái bao cát để tập đấm đá. Đôi khi vừa mới xem xong một phim chuởng kiểu Mỹ, ông chồng liền lôi vợ ra để thử đòn mới liền. Dĩ nhiên, nếu so sánh các vụ “cắn nhau” này, thì thường các bà bị đòn nặng hơn các ông, vì các ông to con hơn, có sức mạnh hơn, lại thêm hơi cay cuả ly rượu, ly bia nữa thì các bà chịu đâu cho thấu!

    Nhưng không phải vì thế mà các bà đuợc liệt vào “phái yếu”, vì cũng theo thống kê, dù đòn cuả các bà không phải đến từ mấy cú đấm, mấy cái đá, nhưng cũng đủ làm cho các ông ghê người. Có ông đã bị vợ ném cái máy hút bụi vào mặt bất tỉnh, có ông bị vợ xiềng chân vào giường, ông khác lại bị vợ dùng bàn ủi nóng “nựng” một phát vào mặt, một đấng nam nhi bị bà xã dùng cái cào cỏ khện cho lia liạ.

    Nhưng kinh sợ hơn hết là có một nàng đang cơn tức giận, nằm đè lên chàng mấy tiếng đồng hồ, chàng chịu không nổi, “đi tầu suốt” luôn vì nàng là một cái khối thịt gần hai trăm “bao” lại đè lên ngực chàng làm tim chàng không đập nổi.

    Mới đây lại có một ông bị vợ “yêu” cắn cho gần … một trăm vết cắn nên đã “ra đi không mang vali” luôn! Không biết các miếng cắn kia đã nhắm vào chỗ nào mà làm cho một tay liền ông, vẫn được mệnh danh là “phái mạnh” kia phải lià đời, nhưng chắc chắn là có những miếng cắn vào đúng chỗ hiểm, và phải sâu và đứt luôn cả thịt ra, chứ còn có cắn ngập răng vào thịt cũng không có ăn thua gì! Hoặc gỉa ông nọ sợ quá, hãi quá, đau quá, mà tim đứng luôn chăng? Bởi vì nếu bảo chết vì mất máu thì cũng không đúng. Máu có chẩy từ những chỗ cắn đó cũng không thể nào làm cạn gần năm lít máu được? Kinh hãi thật!

    Nguời ta thuờng bảo phụ nữ Mỹ dữ quá, hơi một chút là nhẩy đổng lên, la hét vang trời, hiền nhất thì cũng sửng cồ, quát lại chồng chứ không chịu đựng như phụ nữ Việt đâu. Người Việt ta, thì từ xưa, chỉ có một cô Quờn đốt chồng cả gần năm mươi năm rồi, còn lại thì hoạ hiếm mới có một bà sư tử Hà đông, xuống tấn, đấm đá chồng tới tấp. Các bà, nếu dữ, thường lôi chồng ra chửi như tát nước vào mặt, hoặc đứng ngoài đường chửi vào, hoặc vừa đi tới đi lui vưà chửi, dù có bạn bè đang ngồi đó cũng mặc, có bà còn lôi chuyện “phòng the” cuả ông ra nói tá lả cho bà con hàng xóm cười một bữa đã đời luôn.

    Tuy nhiên, ít thấy xẩy ra vụ các bà dợt các ông thượng cẳng tay, hạ cẳng chân nhất là trong cộng đồng Việt Nam tại Mỹ.
    Ngược lại, việc các ông đánh vợ vẫn lẻ tẻ xẩy ra, dĩ nhiên không nhiều và nặng như khi còn ở nhà. Một số ông sang Mỹ đã lâu rồi mà vẫn thích nựng vợ bằng những cú đấm cú đá, chứng tỏ rất là nhà quê.

    Có nhiều lý do để các ông uýnh vợ:

    1-Quan niệm cổ hủ, lỗi thời.

    Một số nguời Việt ta vẫn còn giữ đầu óc cổ hủ, coi vai trò người chồng là chủ gia đình, người vợ chỉ là phụ thuộc, “chồng chúa, vợ tôi”, nên coi việc dợt vợ là một điều thỉnh thoảng nên làm, chứng tỏ mình là chủ gia đình. Hễ vợ không nghe lời, hoặc thích có ý kiến trong việc điều hành gia đình, ông nói không chịu im, là tung chưởng liền. Dù cho nguời chồng có học đi chăng nữa, có bằng cấp lớn đủ nuôi cả nhà, nhưng vẫn thiếu ý thức văn minh, không nghiên cứu về xã hội nhiều, nên chưa nhìn thấy ở người đàn bà một giá trị ngang mình, vẫn coi thường người đàn bà chân yếu tay mềm, nên nếu có ra tay ra chân với phái nữ cũng chỉ là trong phạm vi “dậy vợ cho nên người”.”

    Theo họ, phái nữ vẫn là một sự lệ thuộc cuả đàn ông, nếu đứng một mình thì sẽ tá hoả tam tinh, như họ tin rằng, người đàn bà là cái xương sườn cụt cuả người đàn ông. Với những người đàn ông thuộc loại này, chỉ cần dúi sách xã hội học vào tay họ, hoặc nhờ một cố vấn tạo cơ hội tranh luận với họ thật nhiều, giải thích cho họ hiểu là đàn ông hay đàn bà thì Thượng đế cũng coi như nhau, giá trị xã hội cũng ngang nhau, thì may ra họ sẽ thay đổi quan niệm đối xử với đàn bà.
    Có thể nhắc cho mấy đấng mày râu này những gương vĩ đại cuả các bà như Trưng, Triệu, như Bùi thị Xuân, như những nhà bác học thời đại, những chính khách nữ lưu nổi tiếng trên thế giới.. để họ bớt hủ lậu đi, mà văn minh lên thì sẽ bớt đấm đá.

    Điều quan trọng là chính các bà phải chứng tỏ cho các ông thấy rằng mình cũng mạnh như ai, nếu ổng dám giơ nắm đấm ra, thì mình cũng vác cái ông kẹ 911 ra dọa. Đừng có câm lặng mà chịu đựng một mình.

    Doạ ổng ba câu mà ổng cứ xông tới, thì làm bộ nhấc cái điện thoại lên, nhưng đừng gọi ngay, cho ông ấy cơ hội suy nghĩ. Ba phút sau mà ổng vẫn cứ coi thường mình thì phải làm thật, cho cảnh sát tới nhà rồi thì mới xin tha Tào. Hoặc để ổng vô bót rồi thì lãnh ổng ra, đừng để ổng nằm cả đêm trong đấy, khi về sẽ mất rất nhiều thời gian để hàn gắn.

    Cũng đừng bắt chước mấy bà Mỹ, cứ hơi to tiếng, hay chỉ mới một bạt tai đầu tiên, đã nhấc điện thoại lên rồi. Nhiều ông tự ái, sau khi về nhà thì ly dị ngay, hoặc giữ thái độ “chiến tranh lạnh” suốt đời luôn, hoặc bỏ đi với bồ nhí, thì thiệt cả mình, cả con.

    2- Thích biểu dương sức mạnh mà không được thoả mãn.

    Những đấng vũ phu, chỉ mê sức mạnh cũng hay đấm đá đàn bà. Thường thì trong một gia đình, nếu người vợ thuộc dạng yếu đuối, sức khoẻ dưới trung bình, lại kém khả năng về tính dục, hoặc không thể chiều chồng “đêm bẩy ngày ba, vô ra không kể”, thì anh chồng hay nổi cơn đánh đập. (Ngược lại cũng thế, nếu bà vợ to con quá, mà anh chồng eỏ lả quá, thì cũng phải lép vế, bà vợ quát nạt chồng truớc mặt bạn bè là thường, về nhà, lạng quạng mà ban đêm không chiều được bả, bả nghiến răng, cấu chí cho đứt thịt luôn!)

    Trước hết là khi anh chồng lên cơn ghiền, nếu vợ thở dài, than mệt, mà lại cấm không cho anh chồng đi chỗ khác, hoặc anh chồng không dám đi bậy bạ, sợ bịnh, sợ thiếu tiền, sợ bạn bè bắt gặp, sợ cảnh sát bỏ bóp… đủ thứ sợ, mà không dám nói ra, liền phải kiếm chỗ thoát cái ẩn ức sinh lý ấy bằng cách lôi vợ ra dầy vò, mới đầu nói đổng, sau thì chửi, giai đoạn kế tiếp là dợt vợ.
    Dợt một lần, thấy vợ êm lặng, chịu đựng thì thành quen, oánh hoài. Với những đấng này, thì một là mấy bà tự tìm cách tăng cường khả năng yêu đương lên, không được, thì đành cho phép mấy ổng đi lang bang đi, nếu không muốn gọi cảnh sát. (Nếu cho mấy ổng đi lang bang thì cần coi chừng ông ấy mang vi khuẩn Aid về nhà đấy! Lại phải đối xử với ổng như đối xử với những anh chàng chơi bời ba trợn mà thủ lấy thân.) Dĩ nhiên, chọn nguời vưà vừa phải phải hợp với mình thì hơn cả, đừng lấy ai to con hơn mình nhiều quá, đừng lấy chồng để có chỗ “nương thân gửi phận” như ngày xưa mà lỗ vốn. (Trường hợp mấy ông cũng thế, đừng thích bà vợ khoẻ mạnh, “tốt nái” quá nếu chính mình không lực lưỡng, công phu đầy mình. Chỉ vài năm sau, mà không phục vụ bả chu đáo, thì có ngày bả nghiến răng, nhéo lỗ tai mình truớc mặt mọi người đấy!)

    3- Hiền phụ lãnh cảm.

    Có nhiều bà vợ, dù sức khoẻ phong phú, nhưng lại không thích gần chồng, cũng bị mấy ổng dợt. Một số trường hợp ngay sau ngày cưới, anh chồng làm dữ tợn quá, bà vợ, thuộc loại lãng mạn, thấy ái tình không phải mơ mộng như mình tưởng, nên dần dần lãnh cảm luôn. Chồng bực bội, cũng thành mặc cảm, và để gỡ cái mặc cảm ấy, ra tay đánh vợ cho bù lại những lúc khó chịu một mình.

    Trường hợp này, thì phải nhờ đến cố vấn hôn nhân, tìm hiểu tình trạng cuả cả hai nguời và giải thích cho anh chồng hiểu là phải từ từ, dịu dàng với vợ, mới mong thay đổi được căn bệnh tâm lý cuả vợ, do đó, sẽ tìm lại quân bình cho cả hai, và sẽ bớt màn uýnh vợ.

    Đồng thời cũng phải giải thích cho bà vợ biết cái phận sự cuả một hiền phụ là ngoài cái màn nấu nuớng, giặt giũ, hoặc đi làm kiếm tiền, cũng phải… “trả bài” với chồng, nếu không sẽ bị dợt hoài. Nhiệm vụ cuả vợ chồng là phải “học bài, và trả bài” với nhau. Không thể như hai người “se phòng, se tiền” được.

    4- Ghiền rượu mất lý trí.

    Nhiều ông lúc bình thường thì hiền, nhưng sau khi “dô” vài ly thì đổ bệnh ra dợt vợ. Rượu vào lời ra. Rượu vào tay cũng ngưá ngáy. Với những ông liền ông thuộc loại này thì bà vợ nên thủ sẵn vài can nước lạnh. Hễ ỗng bắt đầu làm dữ thì tạt nước lạnh vào mặt cho ông ấy tỉnh lại thì hết đánh vợ. Nếu cần thì gọi 911, cam đoan chỉ một lần vô bóp là hết tật đánh vợ ngay. Vì dù cho có say cỡ nào thì những kinh nghiệm thương đau cũng sẽõ làm cho người say tỉnh lại ngay, khi nhớ lại cảnh buớc vô bóp hôm đó...

    5- Nặng phần trình diễn.

    Lại có loại liền ông thích lấy le với con, thì lại dợt mẹ cuả chúng. Hoặc không dám nói nặng với con cái thì đem mẹ ra làm chỗ đổ bã. Trường hợp này thì nên xử dụng con cái, nhờ chúng làm vật cản không cho ổng giở trò. Khi ổng trợn mắt trợn mũi lên, sắn tay áo thì tru tréo gọi con ra đầy nhà, lúc ấy thì dù cho “bố ổng” bảo, ổng cũng không dám làm bậy nữa.

    6- Trường hợp bị khiêu khích.

    Có những trường hợp nếu ông chồng không bịch thì ông thuộc loại “thiền định” cao cấp lắm, bởi vì người đàn bà trong chuyện này lại hay “nói dai, nói dài, nói dở, nói vô duyên”.” Trong khi chồng đang bực mình vì vụ gì đó, vưà mới bị xếp la, vừa nghe tin sắp bị thất nghiệp, mới bị bạn lưà một quả cay đắng… mà bà vợ cứ lải nhải lài nhài, nói tới nói lui. Anh chồng đã gầm lên bảo: “Im đi, đừng nói nưã, nhức đầu quá rồi!” mà bà vợ lại vẫn cứ gân cổ lên nói. “Tôi không im! Anh làm gì được tôi?” Thế là một cái tát tai, hay một trái đấm bay tới. Nhất là trong trường hợp ông ấy đã doạ đánh rồi mà cứ hăm hở: “Đánh hả! Dám đánh tôi hả! Đánh đi! Đánh đi, tôi gọi cảnh sát cho coi!”

    Nhiều anh chồng lên cơn điên, không còn sợ cảnh sát nữa, trong khi bà vợ lại câng câng cái mặt gần đó, tiện tay, anh chồng thoi liền một quả, tới đâu thì tới! Đau lòng nhất là đã rất nhiều vụ chồng bắn chết vợ xẩy ra chỉ vì bà vợ thách thức, hoặc đang khi chồng nóng, lại không chịu xuống nước, mà còn cãi cho được mới thôi.

    Chồng đã cầm lấy vũ khí, thì đừng có uỡn ngực lên mà thách thức, cho dù ngày thường ông ấy vẫn nhát như thỏ đế. Ông ấy thỏ đế, nhưng ngón tay bóp cò thì lại chỉ cần một giây không “thỏ đế” là nổ đùng đùng liền.

    Điều kinh hoàng là sau khi đã nổ đuợc một phát rồi, là cơn say máu sẽ làm cho ổng đi kiếm mẹ vợ, anh vợ, chị vợ nổ liên tu bất tận, rồi quay súng vào đầu, bóp cú cuối cùng! Nếu gặp lúc mặt chồng đã đỏ lên, mắt đã như hai cục than, tay đã rung rung rồi, thì bà vợ nên xuống giọng ngọt ngào lại ngay, hoặc ít nhất cũng tìm cách lảng dần, rồi gọi con đến gần, cả mẹ lẫn con đều phải mềm mỏng như tơ, mới tránh khỏi thảm kịch.

    Đừng ỷ có cảnh sát, vì khi cảnh sát đến rồi, thì má đã sưng, hay máu đã đổ rồi. Dĩ nhiên, không cần thiết phải ca rằng: Chồng giận thì vợ làm lành Miệng cuời thơn thớt rằng anh giận gì? Thưa anh đừng giận em chi, Muốn lấy vợ nhỏ, em thì cuới cho...

    Chỉ cần mềm giọng lại là xong. Đàn ông thì ham đuợc vuốt ve, một khi bà vợ đã xuống “xề” thì chắc không còn có ý định dợt vợ nữa. Có một câu thần chú này, các bà nên thuộc để tránh bị chồng đập: “Không thách thức nguời say, không khiêu khích nguời điên, không chọc quê kẻ yếu đuối!”

    Thuộc làu câu này thì nhất định mồ êm mả đẹp, ấy xin lỗi, nhà êm cửa đẹp! Nói lộn nói lại mấy hồi! Như khi lỡ vênh mặt, ưỡn ngực, chu mỏ lên nói: “Thách đấy! Đánh đi! Dám đánh đi! Này!” mà thấy ông chồng chồm tới, phải lập tức lùi lại, đổi “tong” liền: “Anh à, có muốn đánh thì cứ chọn chỗ thịt nào cuả em mềm mềm mà đánh nhé! Đừng có đánh vaò chỗ nào nhiều xương, em đau lắm! Môi em cũng có.. xương, đừng đánh vào chỗ ấy nhé! Em có nhiều chỗ mềm mềm lắm, muốn đánh, em đưa cho mà đánh..” Thế là nhất định sẽ có màn huề vốn cả làng.

    Nói chung, chuyện “bịch” nhau trong gia đình là một hoạt cảnh xã hội cần phải loại bỏ. Đàn ông hay đàn bà, vợ hay chồng, đều không nên nựng nhau bằng những cú đấm, cú đá.

    Chuyện vũ phu với nhau, như bát nước đã đổ xuống, khó hốt lại được, lỡ đánh nhau một lần rồi thì kỷ niệm ấy khó quên. Tình cảm sẽ nhạt dần đi, yêu thương sẽ cạn, trách nhiệm sẽ nhỏ dần. Nên nhớ rằng, khi về già rồi, sáu, bẩy mươi tuổi chẳng hạn, một đêm nào đó, chợt choàng dậy trong đêm, quờ tay qua bên cạnh, không thấy ai, chỉ thấy lạnh tanh, lúc ấy mới thấy lòng chùng xuống, và nhớ lại người đã từng nằm chung với mình, từng có những giờ phút ân ân ái ái, nay đã ra người thiên cổ? Hay đang ở một phương trời nào xa tít, không bao giờ còn gặp lại?

    Và, chính mình nữa, cũng chẳng biết ngày nào, giờ nào, mà “ra đi không mang vali”... Còn gì đâu? Có chăng một dúm tro tàn? Vậy, tại sao lại không thương yêu nhau đi, cho những ngày trái tim còn đập, đuợc chan hoà hạnh phúc?
    Xin hãy yêu nhau, tha thứ cho nhau, đại lượng với nhau khi còn sống gần nhau, đừng để khi mất đi rồi, mới nhạt nhoà nuớc mắt.



    Chu Tất Tiến

    Similar Threads
  • #2

    Cái ông Chu Tất Tiến này tâm lý thiệt, để ý thấy bài nào của ổng viết cũng hay hết đó. Bài này hay tuyệt, không chỗ nào chê!

    Comment

    Working...
    X
    Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom