Tính ra ngày nào cũng là ngày của mẹ và là ngày của con với mẹ, xoắn xuýt vào nhau như không rời, tự nhiên như hơi thở, và yêu thương cứ ăm ắp “quen hơi ngọt ngào“, không ai nghĩ đến dành riêng ra một ngày cho ai đặc biệt.
Tôi tạm gọi ngày ấy là "cho", vì không muốn nó là “của“, sở hữu của ai. Bởi vì hình như một khi làm mẹ, người mẹ ít khi đòi sở hữu một thứ...